CHÀO MỪNG 30 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Để chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, trường THCS Lý Tự Trọng tổ chức rất nhiều hoạt động. Trong đó có cuộc thi làm thơ văn về mái trường, thầy cô giáo.
Hưởng ứng cuộc thi do trường đề ra, lớp 9/6 cũng có rất nhiều bạn tham gia. Sau đây là bài viết của một số bạn:
Kỷ niệm mùa thu
Một góc sân nắng đỏ rực giữa trời
Tôi miên man từng bước trên thềm xanh
Lòng bồi hồi nhặt chiếc lá khẽ rơi
Còn vương vấn mong manh tựa trên cành
Mùa thu! Ôi kỳ diệu và xao xuyến!
Giữa sân trường chùm hoa nắng đỏ tươi
Tôi gom lại nâng niu cùng tuổi thơ
Nhớ lắm những tuổi học trò mộng mơ
Nhặt hoa phượng xếp thành cánh bướm xinh
Nhớ lắm những buổi tựu trường mùa thu
Tay trong tay cùng bè bạn đến lớp
Đường về tuổi thơ sao dài và rộng
Khiến lòng ta bồi hồi cảm xúc lạ
Nỗi niềm xưa in dấu bao mùa nắng
Lại ùa về xao xuyến cùng tháng năm
Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi mau
Cho tôi chút yêu thương của mùa thu
Thầy cô, bè bạn và mái trường yêu dấu
Tôi sẽ nhớ mãi không bao giờ quên
Những kỷ niệm của mùa thu năm ấy!
( Võ Thị Minh Chân, 9/6)
Trở về
Người thầy đưa khách sang sông
Con như người khách học thầy
Bao lần nhớ lại thầy xưa
Thầy ơi! Năm tháng nắng mưa dãi dầu
Con về thăm lại thầy xưa
Chỉ gió trưa thổi rì rào hàng tre
Líu lo chim hót sau hè
Nghe như tiếng gọi bạn bè thân quen
Vọng theo lời giảng hôm nào
Tiếng thầy êm dịu ấm vang cuộc đời
Con về thăm thầy rưng rưng
Bài học thưở ấy khắc ghi trong lòng
Thầy vẫn đưa đò sang sông
Cho bao thế hệ học trò yêu thương
Chở con đi tới bến bờ
Vững vàng tri thức là nhờ công lao
Thầy ơi! Không quản đêm ngày
Thầy lo cho cả thế hệ ngày xanh
Ngọt trong như suối yên lành
Thầy là dòng suối suốt đời em ghi.
(Huỳnh Hồ Thảo Nguyên, 9/6)
Ngày hôm qua
Tý ơi, em học thuộc bài chưa mà đòi đi chơi đấy? Tiếng Ngọc vang lên khiến cậu em nghịch ngợm vừa định tót sang nhà bạn Bi hàng xóm phải dừng lại.
- Chị Ba à, Tý học xong hết rồi mà. Cho Tý đi chơi đi. Cậu bé phụng phịu.
Ngọc nhìn em trìu mến rồi lại gần xoa đầu cu Tý : "Được, vậy bây giờ chị dò bài Tý nhé! Nếu không thuộc là chị bắt phạt nghe chưa". Cu cậu mắt long lanh nhìn chị gật đầu.
Ngọc lấy cuốn sách tập đọc lớp 2, dừng lại ở một bài thơ và hỏi "Tý vừa học xong bài thơ Ngày hôm qua đâu rồi phải không? Vậy hãy đọc diễn cảm chị nghe xem nhé!"
Tý mỉm cười với chị, dõng dạc đọc rõ từng câu thơ...
Ngày hôm qua đâu rồi?
Ra ngoài sân hỏi bố
Xoa đầu em bố cười
Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoa trong vườn
Nụ hồng lớn thêm mãi
Đợi đến ngày toả hương
Ngày hôm qua ở lại
Trong hạt lúa mẹ trồng
Cánh đồng chờ gặt hái
Chín vàng màu ước mong
Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng của con
Con học hành chăm chỉ
Là ngày qua vẫn còn
Ngọc thấy vui khi nghe lại bài thơ hồn nhiên mà mình từng ê a đọc thời thơ ấu. Tý đã sang chơi nhà bạn mà Ngọc vẫn còn ngẩn ngơ, suy nghĩ về cái nhìn trong trẻo của cậu em ngoan ngoãn khi ngân nga bài thơ ngũ ngôn này...
Ngày hôm qua ở đâu? Cũng đôi lần Ngọc tự hỏi...Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào Ngọc cũng bé loắt choắt như Tý theo mẹ cắp sách đến trường mà bây giờ Ngọc đã là học sinh cuối cấp 2, đã bước vào tuổi trăng tròn rồi đó.
Ngọc nghĩ về thời gian, về năm học cuối bộn bề thi cử, về những ước mơ phía trước và một chút luyến tiếc khi sắp xa thầy, xa bạn...Lên cấp 3 rồi, lớp Ngọc sẽ không cùng được học chung như bây giờ nữa, có bạn sẽ thi vào trường chuyên, có bạn chỉ học trường công lập bình thường...Và Ngọc bùi ngùi khi nghĩ về cô chủ nhiệm
Cô Mận đã theo đám học trò siêu quậy này cũng gần 2 năm. Cô rất nghiêm khắc, kiệm lời song rất mực lo lắng, quan tâm đến học sinh.
Cũng có đôi lần, sự khắt khe của cô làm Ngọc thấy sợ và không muốn làm học trò của cô nữa, nhưng nhớ lại những lần cô bệnh mà vẫn không bỏ lớp, những lần cô lặn lội đường xa đến thăm những bạn có hoàn cảnh khó khăn, hay những giờ ôn tập cô kèm cặp từng bạn yếu kém rất tỉ mỉ...mà Ngọc thấy rưng rưng...
Vâng! Ngày hôm qua...Dù có thể sẽ không thay đổi hay khác đi được, nhưng Ngọc hiểu ra một điều, phải học tập nghiêm túc và chăm chỉ từng ngày, thì hôm nay chính là tâm gương phản chiếu của ngày hôm qua. Có đôi khi Ngọc thấy mình và các bạn xung quanh cứ mãi mê xây đắp ước mơ ở tương lai, nghĩ về ngày mai nhiều hơn là hôm qua và hiện tại, nhưng Ngọc quên mất rằng, phải sống và rèn luyện tốt từng ngày, thì mới có được một ngày mai thật đẹp như ước mơ.
Ngọc thầm cảm ơn em trai, nhờ bài thơ nho nhỏ ấy mà Ngọc đã tự tin và yêu đời hơn. Yêu từng ngày mình được sống, bên gia đình và bạn bè, yêu từng khoảnh khắc mình trưởng thành lên cùng những bài giảng của cô, và đối diện với sự chia xa Ngọc từng rất sợ ấy, Ngọc sẽ học cách yêu cả những ký ức và tình cảm đẹp bên mái trường...
( Dương Thị Bích Thư, 9/6)